Ngày không nắng
Cập nhật lúc 01:02, Thứ Bảy, 27/11/2010 (GMT+7)
Tây Nguyên
những ngày cuối mùa mưa nhiều. Bầu trời xám xịt sà xuống thấp làm cho không
gian chật hẹp mờ tối. Mưa sụt sùi triền miên, mưa hắt hiu từ sáng đến tối, mưa
mang theo cái se lạnh của cuối thu chớm đông. Mưa làm cho vườn nhà chỗ sâm sấp
nước đọng, chỗ nhão nhoẹt bùn đất. Mưa làm cho dáng mẹ cong oằn từng bước thấp
cao trong vườn nhà tìm nhặt cọng rau bó củi, và mưa làm cho lòng tôi dậy lên
một nỗi ăn năn, chợt thấy cay cay như bụi mưa vào mắt.
Nhớ ngày
xưa còn bé, gia đình khó khăn bộn bề, mẹ tần tảo sớm hôm lo cho đàn con củ
khoai chén cháo. Ngày ấy cái nghèo níu chặt đôi vai gầy của mẹ làm tấm lưng
cong oằn vì cơm áo cho con. Nắng Tây Nguyên bỏng rát ngọn cỏ cành cây mẹ vẫn đi
về lầm lũi. Có lẽ tình thương cho con đã tiếp thêm sức mạnh cho mẹ đi qua nóng
bức của những ngày nắng. Tuổi còn thơ tôi chưa biết những gian khó mẹ đã đi
qua, chỉ biết ao ước những ngày không nắng cho vơi chút gian nan mẹ gánh chịu.
Bây giờ nhớ lại những vệt mồ hồi đọng trắng lưng áo mẹ mà thấy môi miệng mình
mặn chát.
Và những mùa mưa đến, mưa Tây Nguyên không dễ chịu như suy nghĩ non nớt của
tuổi thơ tôi. Mưa đầu mùa sầm sập đến rồi qua mau nhưng cũng đủ ướt lạnh người
làm đồng như mẹ. Cơn mua bất chợt cũng kịp mang về cho mẹ những tiếng ho khan
vì cảm lạnh. Tiếng ho đi vào giấc ngủ tuổi thơ tôi những đêm nằm bên mẹ. Tây
Nguyên mùa gieo sạ vào cuối thu. Có nhiều hôm trời cứ mưa lê thê từ ngày sang
đêm. Mưa trơn trượt đường làng, mưa nhão mềm đồng ruộng mẹ vẫn ra đồng với gánh
mạ trên vai. Đôi vai gầy guộc gánh bao nỗi lo toan, gánh cả tuổi thơ tôi
đi trong mưa thu lạnh giá. Ngoài tấm nilông mỏng trong ngày mưa lạnh có lẽ chỉ
có tình thương con mới giúp mẹ đủ sức đi về trên con đường đồng trơn ướt. Dáng
mẹ co ro trong mưa như cố khom người giữ chặt tình thương con khỏi những giọt
mưa thu lạnh lùng. Ngày còn thơ bé, mỗi sáng mẹ đi trong mưa tôi nhìn theo bóng
mẹ mà không hiểu vì sao mẹ phải ra đồng. Mỗi chiều mưa mẹ về với bước chân run
run vì một ngày mưa lạnh tôi lại tự hỏi nếu mai vẫn mưa mẹ có đi làm không? Rồi
ngày tôi lớn, dáng mẹ càng khom xuống sau bao nỗi lo toan vất vả. Mỗi lúc nhìn
mẹ nhặt nhạnh cọng củi, bó rau, dáng mẹ như dấu chấm hỏi lớn in lên nền trời
xám xịt bụi mưa, tôi mới hiểu tình thương mẹ dành cho con lớn lao vô bờ. Những
ngày cuối thu không nắng có lẽ là lúc tâm hồn đứa con đan xen nhiều cảm xúc khó
tả nhất. Trời đã dần sang mùa, cái lạnh cũng theo chân ngày đến đậm dần. Cảm
giác lạnh lớn dần thêm nhưng không sao lớn hơn sự ấm áp của tình mẹ. Mẹ đã già
vẫn cần mẫn lo lắng cho con, tình thương của mẹ dồn nén bao ngày không nắng
mang đến hơi ấm cho cả đời tôi.
Hôm nay lại
cuối mùa mưa, trời lại có những ngày không nắng. Nhìn bước chân mẹ run run từng
bước trong mưa lạnh mà lòng tôi đan xen ấm lạnh. Lạnh vì ngày mưa đến với mẹ và
ấm bởi tình mẹ dành cho tôi…
Lê Quang Thọ
nguồn: baodaklak online
http://baodaklak.vn/channel/3613/201011/Ngay-khong-nang-1967745/